Vỡ tan…
Khi con tim rỉ máu
Đường trường kia độc hành lại mình ta
Mình là vua, là thánh, là tất cả
Tình gần xa, chẳng qua cũng phiền hà!
Ôi ta đau! Những đêm dài bất tận
Vẫn mình ta, vẫn chỉ cần mình ta
Có khuyên ta, an ủi ta cũng thế
Chẳng ai hiểu được nổi nỗi xót xa.
Trôi xa…
Cho yêu thương vào sâu thẳm
Chôn khát vọng vào thương đau
Bao hi vọng phai nhạt màu, tan biến
…có còn đâu! còn đâu…biết tìm đâu ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét