Hãy dùng trình duyệt Google Chrome hoặc FireFox phiên bản không phù hợp với Internet Explorer ! Ngày không em: tháng 7 2010

Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010

-- Nhật kí BLOG

(một siêu phẩm mới của thangdurco ) mời các bạn đón đọc

Thứ Năm, 29 tháng 7, 2010

-- Bí mật nụ hôn

Hôn thể hiện sự lãng mạn, khao khát, đam mê. Vì thế, khi chạm môi với bạn là lúc chàng đang mong đợi một điều gì đó bùng nổ trong xúc cảm và cũng tiết lộ con người của anh ta.

Nụ hôn khêu gợi

Mềm mại, kéo dài và đầy đê mê, đây là một nụ hôn mang ý nghĩa kích động mọi giác quan của bạn. Cánh tay anh ta “đi lang thang” khắp cơ thể bạn và đôi môi chàng sẽ êm ái di chuyển theo.

“Nụ hôn này nói rằng anh chàng này luôn ở trong trạng thái hưng phấn và muốn gần gũi với bạn gái. Người đàn ông này sẽ đáp ứng mọi khao khát của bạn”, nhà tâm lý học Max Belkin nói.

Tuy nhiên, đừng chỉ đón nhận mọi sự cung phụng của chàng mà hãy phối hợp cùng anh ấy. Bạn có thể vuốt ve cánh tay của chàng và hôn vào sau gáy chàng.

Nụ hôn rụt rè

Cử chỉ âu yếm ngập ngừng mang tính chất thăm dò, thiếu dứt khoát chứng tỏ đối tác nam không thành thạo lắm. Nếu muốn chàng mạnh mẽ hơn bạn cần bật đèn xanh cho anh ấy. Hôn đáp trả lại chàng với sự mãnh liệt, dữ dội.

Nụ hôn trêu trọc

Khi anh ta gặm nhấm môi dưới, sau đó nhả ra và hôn khắp nơi trên người bạn trừ đôi môi thì là lúc anh ta đang trêu đùa bạn. Người đàn ông này luôn thích tạo ra các trò chơi ái tình và cố gắng rủ rê bạn tham gia vào.

Nụ hôn hùng hổ

Nếu anh ấy vồ lấy khuôn mặt bạn và hôn lấy hôn để. Anh chàng này là tuýp người thích sự cuồng nhiệt và nhanh mạnh. Bạn có thể phải kiềm chế anh ta một chút nếu không con người hơi “thô lỗ” này sẽ vẫn làm theo cách của mình.

Nụ hôn say đắm

Người đàn ông có màn khóa môi “dài hơi” là kiểu bạn tình thích sự khêu gợi. Anh ta luôn ngưỡng mộ kiểu phụ nữ gợi cảm và hơi sexy. Nếu có được sự hưởng ứng nhiệt tình của cô ấy, anh ta sẽ càng yêu mãnh liệt hơn.

Nụ hôn trong sáng

Nếu 9 trong số 10 lần, anh ấy đều đem lại cho bạn cảm giác dịu dàng, êm đềm khi hôn vào má, thì người tình của bạn thuộc kiểu người khá nhạy cảm. Đây là một cử chỉ cho thấy anh ấy muốn chăm sóc bạn như là một người cha dành cho con gái yêu bé bỏng

-- 1000 con hạc giấy

Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.

Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Chàng trai bật khóc.

Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.

Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.

-- Tách cà phê muối

Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.

Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

-- Mẹ tôi


(một câu chuyện cảm động nhất 2008)
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.


Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

“Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ..."

-- Truyện hay cực ngắn

Hai vợ chồng làm cùng ngành xuất bản sách. Ðêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện, từ chuyện yêu đương, gia đình, bè bạn, nghề nghiệp...

Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:

Sách mới cho nên phải đắt tiền

Chị vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:

Hôm nay xuất bản lần đầu tiên

Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba:

Anh còn tái bản nhiều lần nữa

Chị vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở:

Em để cho anh giữ bản quyền.


Vài năm sau...

Cô vợ đọc:

Sách đã cũ rồi phải không anh
Sao nay em thấy anh đọc nhanh
Không còn đọc kỹ như trước nữa
Ðể sách mơ thêm giấc mộng lành

Anh chồng ngâm nga:

Sách mới người ta thấy phát thèm
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc
Ðọc tới đọc lui, truyện cũ mèm


Cô vợ thanh minh:

Sách cũ nhưng mà truyện nó hay
Ðọc hoài vẫn thấy được... bay bay
Ðọc xong kiểu này, rồi kiểu khác
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay..

Anh chồng lầu bầu:

Ðọc tới đọc lui mấy năm rồi
Cái bìa sao giống giấy gói xôi
Nội dung từng chữ thuộc như cháo
Nhìn vào hiệu sách, nuốt không trôi...


Cha hàng xóm lẩm nhẩm:

Sách cũ nhưng mà tui chưa xem
Nhìn anh đọc miết.. thấy cũng thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc lén
Liệu có trang nào anh chưa xem?

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

-- vô đề 05

thượng đế thật độc ác
vì sao , tại sao ?
vì sao phải nói những lời khiến nhau đau khổ
khiến tâm tư chết lặng
nhưng tất cả đã qua giống như một cơn ác mộng
đêm tối bừng tỉnh, khi ấy ánh nắng bình minh
mang ánh sáng sưởi ấm trái tim tôi
mọi u ám đêm tối đã là quá khứ
chẳng còn muộn phiền khi chúng ta người nói giận hờn
đừng cố chấp để rồi mất tất
để quá khứ lại hãy lắm tay em
anh sẽ thấy tình yêu chúng mình ở đó
nụ cười em sẽ thật tươi vui
anh sẽ thấy mình lớn hơn rồi đấy !
lỗi lầm đã lui sâu vào quá khứ
hãy hướng về tương lai, về nơi ngập tràn ánh nắng hạnh phúc.

(thangdurco)





-- vô đề 04

Một hạt muối mặn không làm nên đại dương bao la
một hạt cát nhỏ không làm nên sa mạc óng rát
một dòng tin nhỏ không thể đổi lấy nụ cười
không tìm đâu một sự cảm thông
không lấy lại được một tiếng gọi thân thương
không thể nghe những lời thủ thỉ
mà ta ngỡ tiếng hát reo vui
ta chẳng còn được nghe những câu chuyện nhỏ
chẳng bao giờ thấy được hơi ấm của sự quan tâm

ta không nản khi ta còn ý chí
ta không sợ khổ khi ta có tình yêu
máu còn nóng ta còn hi vọng

ta chẳng thể hái sao để tặng em
ta chẳng thể mua nụ cười em bằng kim cương quyền quý
cũng chẳng thể đổi được bằng vàng dòng
Moliza chỉ cười sau giá vẽ
nhưng đó chỉ là im lặng buồn bã
em cười với ta bằng niềm vui tại com tim
bằng tiếng cười trong trẻo hồn nhiên

Ta ước gì nghe lại một lần nữa
ta nguyện đánh dổ bằng máu nơi tim..
(thangdurco)

-- vô đề 03

Hãy đâm vào tim tôi bằng một con dao nhỏ
để máu chảy rửa trôi mọi giận dữ
để máu chảy tan nỗi cô đơn
đang chất chứa nơi con tim rỉ máu
xin người đừng giết tôi trong im lặng
đừng bỏ tôi trong nỗi giận hờn
khi chiều tàn sau dãy núi cô đơn
đàn chim nhỏ bay tìm về tổ ấm
kẻ có nỗi mong một ngày sửa lỗi
những lỗi lầm sao không thể bỏ qua
vì sau đêm giá mặt trời lại bùng lên
mang về hơi ấm
xin đừng giết tôi trong im lặng
đừng bỏ tôi trong nỗi vô tâm
đừng để tim tôi đập những nhát vô hồn
hãy sưởi ấm bằng nụ cười em
khi tim chết máu còn vương vấn
người có khóc và thương cho tim
hãy chôn tim bằng nước mắt muộn màng
tim chưa chết vì tình chưa chết
hãy tha thứ cho một lần sau cuối
để nụ cười lại nở trên môi
để cho tình yêu còn đẹp mãi...!
(thangdurco)

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

-- vô đề 02

Tôi gặp em rồi quen, rồi giận
để vô tình, để nhớ , để mong
em gọi tôi vào ngày hè oi ả
tôi ngỡ mình đang đứng dưới mùa thu
cùng tâm sự hết những chuyện vui buồn
cùng nhau kể những công việc đời thường
100 tin nhắn, 100 câu chuyện nhỏ
em gọi tôi, em bị đau
làm tim tôi đau thắt
Nghe em nói tôi quên mọi chuyện buồn
ánh mắt, giọng nói, nụ cười em như một loại thuốc mê
làm tôi chìm đắm
một đêm hè khi thành phố mất điện
tôi biết tìm em ở đâu dưới ánh trăng
tôi hỏi gió, gió chỉ im lặng
tôi chỉ biết tìm em nhờ mùi hương của gió
không tìm được em tôi biết mình mất trí
gọi tên em trong vô vọng...
phải chăng giận dữ khiến mình xa ?
(thangdurco)


-- vô đề 01


hiah... ah..oh my God
hỡi những đấng thiêng liêng, hỡi những vì sao tinh tú
tại sao lại bỏ quên một thiên thần ở trần gian
một thiên thần với đôi mắt đẹp như vì sao bắc đẩu
luôn long lanh như mặt nước hồ thu
mái tóc dài óng mượt như sông hằng dưới đêm trăng
luôn tỏa ra mùi hương của loài hoa bách thảo
giọng nói của nàng ngọt ngào và nhẹ như những giọt mưa xuân
mỗi tin nhắn của nàng ấm áp như ánh nắng ngày đông
khi giận dữ nàng gay gắt như trưa hè oi ả
khi nàng buồn cả trời sao lặng ngắt
cơn gió buồn thổi nhẹ cũng hóa vô duyên
khi nàng khóc mưa ngoài trời rả rích
cánh hoa hồng chẳng thể nở rộ
"khiến bao con tim tan nát"
(tặng Rùa - thangdurco)